Bỗng thấy đất trời sầm tối lại
Khi nghe tin hiền mẫu đã ra đi.
Nhớ hôm nào mẹ khóc cảnh sinh ly.
Nay con đứt ruột nát gan tình tử biệt.
Ngày cất bước lên đường con đâu biết
Chẳng bao giờ trở lại mái nhà xưa
Ðể mẹ cha năm tháng đợi mong chờ
Ðứa con dại mãi ham vui hồ hải.
Thời son trẻ một thời đầy vụng dại,
Con phân vân giữa tổ quốc, gia đình.
Hiến dâng mình cho sương gió lửa binh
Con tự hỏi đã làm gì cho tổ quốc?
Con sống mãi trong đau buồn chua xót
Xa mẹ cha xa cả mái nhà xưa.
Vẳng đâu đây nghe tiếng hát ù ơ…
Như nức nở mơ màng trong giấc điệp.
Con tự nhủ bao giờ nên sự nghiệp
Xây lâu đài con đón tiếp mẹ cha
Thỏa ước mong chung vui sống một nhà
Nguyện phụng dưỡng đáp đền ơn nghĩa nặng.
Ðoàn Văn Bông