Văn-Thơ-Truyện

Hoàng Tử và Phản Thần (Phần 38)

(Tiếp theo Nguyệt San số 227, tháng 5, 2015)

Hai người có biết điều gì làm cho Ngài được can đảm chịu đau đớn trên cây thập tự không? Ngài nghĩ đến niềm vui khi được gặp hai người và những người khác được cứu vào nước Ngài. Đó là điều Kinh thánh đã chép trong sách Hê-bơ-rơ đoạn 12 câu 2 như vầy: Chúa Giê-su “vì sự vui mừng đã đặt trước mặt mình, chịu lấy thập tự giá, khinh điều sỉ nhục.” Hai người biết không, chúng ta có thể nói chuyện với Ngài và Ngài nghe chúng ta. Ông và em muốn cầu nguyện bây giờ không?

Trung nói:

–  Tôi không biết phải cầu nguyện như thế nào?

–  Thôi được, em hãy nghe theo tôi. Chúng ta nói chuyện với Đức Chúa Trời như nói chuyện với vì vua. Chúng ta quỳ gối xuống, cúi đầu và nhắm mắt lại.

Thầy Lắm quỳ gối. Hai người kia làm theo, và thầy Lắm cầu nguyện:

– Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con cảm tạ ơn Ngài vì tình yêu của Ngài. Chúng con cảm tạ ơn Ngài vì đã ban Con Ngài là Đức Chúa Giê-su để chết thay tội cho chúng con. Giờ đây ông Ba và em Trung đã dâng hiến đời họ cho Ngài, cầu xin Chúa tha mọi tội lỗi họ và làm cho họ trong sạch. Xin Ngài thâu nhận họ làm con Ngài. Con xin dâng lời khẩn nguyện này, nhân danh Đức Chúa Giê-su. A-men.

Sau đó, Trung cầu nguyện trong rụt rè:

– Lạy Đức Chúa Trời, con cảm tạ Ngài vì Ngài yêu mến con. Xin Chúa tha tội cho con và nhận con làm con Ngài.

Giọng ông Ba đứt khoảng khi ông cầu nguyện:

– Lạy Chúa thân mến, con cảm tạ ơn Ngài đã phái thầy Lắm đến và kể về tình yêu của Ngài. Con rất vui mừng vì Ngài có thể tha mọi tội lỗi. Xin tha mọi lỗi con. Cất đi mọi tội ác và làm con nên trong sạch.

Khi họ cầu nguyện xong, đứng lên, cũng là lúc thầy Lắm phải về. Trung và Cha lấy đèn bấm tiễn chân thầy ra khỏi thôn. Tới đường cái, họ chia tay nhau. Thầy Lắm không lưu tâm đến con đường dài mà mình phải đi về, vì lòng thầy tràn ngập niềm vui.

Khi thầy Lắm chuẩn bị để khởi sự nói chuyện, thì những áng mây đen kịt theo gió nồm ùn ùn kéo tới. Chẳng mấy chốc nữa thì những hạt nước mưa nặng nề sẽ bắt đầu rơi. Dân làng không thể họp nhau dưới những bóng dừa mát mẻ được nữa. Mưa đã bắt đầu.

– Chúng ta phải đi đâu bây giò? – Thầy Lắm hỏi lớn.

– Thôi lại nhà tôi đi. – Ông Ba đáp.

– Ở đằng ấy có đủ chỗ cho mọi người mà!

(Xin đọc tiếp kỳ sau)

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button