Câu Chuyện Truyền GiáoTùy BútVăn-Thơ-Truyện

Tràn Đầy Tiếng Cười

“… Ngài sẽ làm cho miệng tràn đầy tiếng cười” (Gióp 8:21).

Mới hơn sáu giờ sáng mà mặt  trời đã mọc. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ đánh thức An dây. Bên ngoài gió thổi qua hàng thông gây tiếng rì rào. Lẫn trong tiếng thông reo xem chừng có tiếng chim khuyên ríu rít nữa. An tung chăn nhảy xuống giường. Vừa xỏ đôi dép, An vừa lấy cái áo len mỏng khoác vào. Gió ban mai thổi tung mái tóc khi An mở cửa ra hàng hiên. Bữa nay gió lộng hơn mọi hôm. An hít một hơi thở mạnh và nhoẻn miệng cười khi An ngửi thấy mùi nhựa thông quen thuộc. Trên đầu nhà hai con chim khuyên tíu tít đan lá thông làm tổ. Gió lớn thế mà cái tổ bé tí xíu vẫn nằm yên trên nóc nhà mới hay chứ. Để hôm nào mẹ khỏe hơn một chút, An sẽ dắt mẹ ra xem cái tổ mới. Nghĩ đến mẹ, An lại lẩm nhẩm cầu xin Chúa đổ ân cho mẹ chóng bình phục. Cách đây hơn một tháng mẹ bị tai nạn trầm trọng. Ai cũng sợ mẹ không qua khỏi được cơn nguy kịch. Cả gia đình, cùng bạn bè, bà con và người quen trong hội thánh đã hết lòng cầu nguyện cho mẹ.

Hôm nay mẹ đã qua khỏi cơn hiểm nghèo và về nhà được là cả một ân phước diệu kỳ. An thật lòng cảm tạ ân Chúa và chỉ mơ ước được sống mãi với cha mẹ trong căn nhà yêu dấu này. An thích thành phố bé nhỏ trong vùng cao nguyên đầy thông này lắm. Không hiểu sao nhiều người khi đến chơi nhà An lại chê thành phố của An buồn vắng quá. Nghĩ đến đây, An chợt nhớ ra còn mấy bữa nữa nhà An sẽ có khách. Cuối tuần rồi, lúc anh Tuân gọi điện thoại về nhà, An đã tâm sự với anh là không biết đãi khách như thế nào đây? Mọi lần mẹ còn khỏe, mẹ khéo tay nấu nướng mọi thứ. An chỉ là thợ phụ thôi. Bây giờ mẹ đi đứng không vững, mọi sự An cố gắng cáng đáng để mẹ khỏi phải bận tâm. Anh Tuân có an ủi An là mọi việc sẽ tốt đẹp, đừng có lo.

Anh Tuân hứa sẽ về nhà vào cuối tuần, lúc khách đến, để “ủng hộ tinh thần”. Anh còn khen mấy món súp An nấu nữa. Anh Tuân vừa dễ tính, vừa dễ ăn. An lại là em út anh. Thảo nào thứ gì An nấu anh chẳng khen ngon. Nghĩ đến anh Tuân, An lại bật cười. An thương anh Tuân lắm. Từ ngày anh đi làm nơi tỉnh khác, An chỉ mong anh có thì giờ về thăm nhà. Lúc anh Tuân về là nhà vui hẳn lên. Hai anh em chuyện trò, cười đùa với nhau cả ngày. Hôm nào nắng ấm, anh em lại rủ nhau đi bộ bên đồi thông gần nhà. An mong là khách cũng thích mấy món ăn của An như anh Tuân nói.
* * *
Bữa đầu tiên đến chơi nhà An, tôi có cảm tình ngay với nét mặt hồn nhiên và tiếng cười trong trẻo của An. Nhìn An ngoan ngoãn chăm chút mẹ và làm việc quanh nhà, tôi lại ngẫm nghĩ. Không hiểu sao cô gái trẻ trung, bé nhỏ, trải qua một cơn thử thách gay go thế mà lúc nào cũng vui vẻ, tươi cười. Trong lúc những người đồng lứa tuổi bận rộn sắm sửa quần áo, xe cộ cho thật lộng lẫy để ăn mừng lễ ra trường, An đã phải bỏ ngang niên học để ở nhà chăm nom mẹ. Không một tiếng thở than, không một lời bực dọc, không hiểu bí quyết của An là gì?
Đến một hôm tôi được nghe An đàn bài nhạc mà mẹ ưa thích. Nghe tiếng đàn nhẹ nhàng của điệp khúc: “Từng giây phút chính tôi nương nhờ tình yêu Chúa, từng giây phút sống vui như lời Christ đã hứa…” tôi chợt hiểu ra ngay. Mỗi giây phút An nương tựa vào tình yêu của Chúa là những giây phút An sống vui như lời Ngài đã hứa. An đã đặt hết lòng trông cậy vào bàn tay của Chúa Cả Toàn Năng, Ngài chắc chắn đã biến những thử thách gay go thành những nụ cười rộn rã trên môi An.
Không hiểu ngoài tôi ra, tiếng cười trong trẻo đó còn làm ấm lòng bao nhiêu người nữa?
LTMH

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button