Tùy Bút

Viết Cho Con

Con thương yêu của mẹ,

Mỗi năm vào dịp Mother’s Day, mẹ được nghe, được đọc rất nhiều bài văn thơ ngợi ca tình mẹ, tưởng như “Mẹ” là một thần tượng cao cả, thiêng liêng mà những đứa con hiếu thảo hết dạ tôn thờ. Trong ấy có con của mẹ, đã dành cho mẹ tất cả yêu thương trong trái tim nhỏ bé. Con đã khiến mẹ nhiều lúc phải tự xét lại mình, xem có xứng đáng để nhận lấy tấm lòng ngưỡng mộ của con hay không?

Khi nhìn lại chuỗi ngày cũ đi qua, con người bất toàn vẫn cứ thấy mình phạm nhiều lầm lỗi. Kẻ làm con có lúc ân hận vì không trả hiếu được cho cha mẹ. Riêng mẹ đối với con, sao mẹ vẫn thấy còn nhiều sơ sót, không cho con được trọn vẹn mọi điều tốt đẹp như ý mẹ mong muốn, mặc dầu mẹ đã bỏ cả mọi ý thích riêng tư để dành hết thì giờ cho con, vì con chính là mầm sống tiếp nối của mẹ. Con sinh ra đời là do sự mong muốn của bố mẹ. Con là nguồn yêu thương, là tặng phẩm của Thượng Ðế. Con không hề là một vướng bận, càng không hề là một tai nạn mà bố mẹ bắt buộc phải vương mang.

Mẹ muốn được làm một người bạn thân thiết bên cạnh con, chia sớt với con mọi nỗi vui buồn. Mẹ con mình đã có biết bao là kỷ niệm, phải không con? Mẹ nhớ lần đầu tiên mẹ đưa con đến trường, học lớp mẫu giáo. Con xếp hàng với các bạn đồng lứa, và đi theo cô giáo. Từng bước chân vụng dại của con khiến lòng mẹ se thắt. Con đi xa dần, ánh mắt ngoáy nhìn mẹ lưu luyến cho đến khi khuất hẳn ở cuối phòng học. Mẹ xúc động quá, mẹ thương con quá. Con đã lớn, đã đến tuổi đi học. Lần đầu tiên con rời xa mẹ, mẹ bỏ con ở nơi này với những người không cùng màu da, không cùng ngôn ngữ… Nước mắt từ đâu bỗng tuôn tràn trên má, mẹ lủi thủi đi về nhà. Căn nhà chợt vắng tanh, lạnh lẽo vì thiếu tiếng nói ríu rít của con. Mẹ nhớ con quá! Mẹ cầm lấy chiếc áo con vừa thay ra, mùi da thịt con còn nguyên vẹn. Mẹ thở hương thơm trong áo của con… ngẩn ngơ như một kẻ thất tình.

Rồi mẹ đến trường sớm để đón con. Từ xa đã thấy dáng con gầy gầy, bước chân rụt rè, ngơ ngác. Liền sau đó, con líu lo kể chuyện ngày đầu đi học: “Có mấy đứa vào lớp khóc, cô giáo dỗ hoài không nín…” Giọng con ngập ngừng: “Còn con, cũng muốn khóc nữa đó, nhưng con gắng không khóc… Tại vì… con nhớ mẹ lắm đó, con mong về gặp mẹ. Hay là… mẹ cho con đem theo một tấm hình của mẹ, để khi nhớ mẹ con lấy ra nhìn… được không mẹ?”

Hai mẹ con mình đã ôm chặt lấy nhau. Mẹ nghe cảm xúc dâng tràn! Người ta bảo tình mẹ bao la, cho mà không cần nhận. Nhưng mẹ thấy mẹ đã nhận quá nhiều nơi con: Con cho mẹ niềm vui chan hòa mông mênh, lâu dài hơn chín tháng cưu mang ngắn ngủi. Những cử chỉ, lời nói yêu thương của con khiến lòng mẹ dạt dào vui sướng, đáng giá gấp nghìn lần những công khó mà mẹ đã chăm sóc cho con.

Con yêu ơi! Hãy nhỏ bé hoài trong vòng tay của mẹ nhe con. Mẹ cầu xin Thượng Ðế cho mẹ luôn được gần gũi bên con. Ngày nào con còn có mẹ, là còn có một bóng mát cho con nghỉ ngơi, sau những cơn vật vã của cuộc đời.

Hồ Thị Kim Hoàn
May 97

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button