Bài dưới đây được viết bởi nhà truyền đạo Phúc Âm Billy Graham. Bản dịch nầy đã được đăng trên Tiếng Nói Hy Vọng số tháng 6 năm 2013. Chúng tôi in lại vì hơn bao giờ hết chúng ta sống trong những ngày mà tương lai dường như đầy những khủng hoảng và cả quốc gia Hoa Kỳ đang chứng kiến sự hung hăng và sẵn sàng bạo động trong hận thù của cả những người tự xưng mình là Cơ Đốc nhân. Hơn bao giờ hết chúng ta cần cầu nguyện không thôi, và trong lời cầu nguyện của mình cũng hãy nhớ cầu nguyện cho Mỹ Quốc và cho vận mạng tương lai của quốc gia nầy, nơi chúng ta đang tạm dung.
Đức Chúa Giê-su xem cầu nguyện quan trọng hơn cả thức ăn, bởi vì Kinh Thánh nói rằng mỗi ngày, đó là việc trước tiên Chúa làm trong ngày, “Sáng hôm sau trời còn mờ mờ, Ngài chờ dậy, bước ra, đi vào nơi vắng vẻ, và cầu nguyện tại đó” (Mác 1:35).
Với Con của Đức Chúa Trời, cầu nguyện quan trọng hơn cả việc chữa bịnh cho đám đông đi theo Ngài, vì Kinh Thánh nói, “một đoàn dân đông nhóm họp để nghe Ngài và để được chữa lành bịnh. Song Ngài lánh đi nơi đồng vắng mà cầu nguyện.” (Lu-ca 5:15-16).
Những giờ phút biệt riêng ra để nguyện cầu và thông công cùng Cha Thiên Thượng của Ngài được Đức Chúa Giê-su xem là quan trọng hơn cả việc ngủ nghỉ, “Trong lúc đó, Đức Chúa Giê-su đi lên núi để cầu nguyện; và thức thâu đêm cầu nguyện Đức Chúa Trời” (Lu-ca 6:12).
Đức Chúa Giê-su cầu nguyện trong tang lễ, và kẻ chết sống lại. Ngài cầu nguyện chúc phước cho buổi ăn có năm ổ bánh và hai con cá, và cả đoàn dân hàng ngàn người được ăn no nê. Và cả khi Ngài suy gẫm về sự thống khổ trước mặt của mình, Ngài cũng đã cất lời cầu nguyện, “Cha ơi, nếu Cha muốn, xin cất chén nầy khỏi con! Dầu vậy, xin ý Cha được nên, chớ không theo ý con” (Lu-ca 22:42) và một con đường đã mở ra để mang loài người tội lỗi trở về lại cùng Đức Chúa Trời thánh khiết.
Cầu nguyện, trong ý nghĩa thật sự của nó, không phải là một lời kêu than vô nghĩa trong tuyệt vọng phát xuất từ sự sợ hãi hay bực tức. Nhưng nhiều người chỉ cầu nguyện khi họ gặp việc buồn phiền, hãi khiếp; hay khi họ đối diện với hiểm nguy hoặc khủng hoảng. Tôi đã từng ngồi trong những chuyến bay mà phi cơ dường như có trục trặc, thế là mọi người bắt đầu lao xao cầu nguyện. Tôi đã từng làm hành khách trong những chuyến bay phải bay qua những con bão, và những người mà cả cuộc đời không hề biết cầu nguyện là gì, bắt đầu cất tiếng cầu nguyện chung quanh tôi. Tôi đã nghe những người lính kể lại với tôi rằng họ chưa hề bao giờ cầu nguyện trong đời, nhưng giữa cuộc chiến trận, họ đã cầu nguyện. Dường như con người có một bản năng biết cầu nguyện khi họ gặp hồi hiểm nghèo.
Người ta nói khi ra chiến trường, số người vô thần dường như giảm xuống. Tuy nhiên, niềm tin mà người ta chỉ có được khi gặp hiểm nghèo, rồi sau đó không ảnh hưởng gì trong cuộc sống họ, thì chưa phải là một niềm tin sâu xa và thành thật.
Trải qua các thời đại, các nhà giảng dạy Đạo Chúa đã khuyến khích mọi người tín đồ cần phải có sự cầu nguyện trong đời mình. Một người khôn ngoan đã nói, “Nếu các Cơ Đốc nhân dành thời giờ để cầu nguyện nhiều như họ dành thời giờ để càu nhàu và than phiền, thì chẳng mấy chốc họ sẽ chẳng còn gì để càu nhàu và than phiền nữa.”
Billy Graham