Vua Ngụy muốn đánh Hàm Đan, Quí Lương hay tin, đang đi xa, vội quay về; áo quần xốc xếch, đầu tóc cát bụi, vào yết kiến vua, bảo:
— Hôm nay khi lại đây, tôi gặp một người trên đường cái, hướng về phía bắc đánh xe, nói với tôi: “Tôi muốn qua nước Sở.” Tôi bảo: “Ông qua nước Sở mà sao lại đi về hướng bắc?” Đáp: “Ngựa tôi chạy hay.” Tôi bảo: “Ngựa tuy hay nhưng đó không phải là đường qua Sở.” Đáp: “Tôi có nhiều lương thực.” Tôi bảo: “Lương thực tuy nhiều nhưng đó không phải là đường qua Sở.” Đáp: “Người đánh xe của tôi giỏi.” Mấy điều đó càng giỏi, càng nhiều thì càng cách xa nước Sở. Nay Đại Vương muốn lập nghiệp bá, hành động muốn được thiên hạ tin; lại cậy có nước rộng lớn, quân tinh nhuệ đến Hàm Đan để mở rộng đất đai, nâng cao uy danh, thì càng hành động nhiều càng cách xa mục đích của Đại Vương, cũng như Đại Vương muốn qua Sở mà tiến về phương bắc vậy!
Người đi sai hướng tất không đạt được mục đích. Kinh Thánh kể chuyện người trẻ tuổi giàu có, muốn được sự sống đời đời nơi Thiên Quốc, mà lại cố ôm giữ gia tài của cải ở thế gian, đến hỏi Đức Chúa Giê-su: “Thưa thầy, tôi phải làm việc lành chi cho được sự sống đời đời? Đức Chúa Giê-su đáp rằng: ‘Nếu ngươi muốn vào sự sống, thì phải giữ các điều răn. . .’Người trẻ đó thưa rằng: ‘Tôi đã giữ đủ các điều nầy; còn thiếu chi cho tôi nữa?’ Đức Chúa Giê-su phán rằng: ‘Nếu ngươi muốn được trọn vẹn, hãy đi bán hết gia tài mà bố thí cho kẻ nghèo nàn, thì ngươi sẽ có của quí ở trên trời: rồi hãy đến mà theo ta.’ Nhưng khi người trẻ nghe xong lời nầy, thì đi, bộ buồn bực; vì chàng có của cải nhiều lắm” (Ma-thi-ơ 19:16-22).
Sau khi người trẻ tuổi giàu có thất vọng bỏ đi, “Đức Chúa Giê-su bèn phán cùng môn đồ rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, người giàu vào nước thiên đàng là khó lắm. Ta lại nói cùng các ngươi, lạc đà chui qua lỗ kim [cổng nhỏ] còn dễ hơn một người giàu vào nước Đức Chúa Trời” (Ma-thi-ơ 19:23, 24). Túi tham của con người vốn không đáy, muốn bắt cá hai tay. Muốn được cứu rỗi, nhưng đồng thời lại muốn bám víu vào những thần tượng riêng tư của mình. Những thần tượng riêng tư ấy có thể là: tiền bạc, tài sản, địa vị, danh vọng, dục vọng, v.v.
Chúng ta phải làm chi cho được cứu rỗi? Trong lúc Phao-lô và Si-la bị bỏ tù, nửa đêm cầu nguyện, hát ngợi khen Đức Chúa Trời, thình lình có cơn động đất rất lớn, nền ngục rúng động, xiềng tù phạm thảy đều tháo cả. Người đề lao thức dậy, thấy cửa ngục đều mở, tưởng tù đã trốn hết, bèn rút gươm định tự vận, nhưng được Phao-lô can gián. Người đề lao bèn gieo mình dưới chân Phao-lô và Si-la, và hỏi rằng: “Tôi phải làm chi cho được cứu rỗi? Hai người trả lời rằng: Hãy tin Đức Chúa Giê-su, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi” (Công vụ các Sứ đồ 16:30, 31).
Chúng ta phải làm chi cho được cứu rỗi? Một lần, một lần, rồi một lần nữa câu hỏi nầy được nêu ra, và đã được Phi-e-rơ trả lời cách rõ ràng: “Hãy hối cải, ai nấy phải nhân danh Đức Chúa Giê-su chịu phép báp-têm, để được tha tội mình” (Công vụ các Sứ đồ 2:38).
Nói tóm lại muốn được cứu rỗi, chúng ta phải theo đường lối trong Kinh Thánh, nghĩa là: hành động theo lời Đức Chúa Giê-su, tin nhận Ngài, hối cải và nhân danh Ngài chịu phép báp-têm, để được tha tội mình.
Đào Thanh Khiết
0 267 3 minutes read