Tôi sẽ không bao giờ quên được hình ảnh đó, lúc nó ngước mắt nhìn tôi với nét mặt u buồn rướm lệ. Tôi đã cảm thấy vô cùng khổ sở khi phải đặt nó trong một trường hợp khó xử; Nhưng tôi bắt buộc phải làm cho xong phương thức này dù rằng tôi rất đau lòng.
Buổi sáng hôm đó tôi đã hướng dẫn một lớp học cho một nhóm trẻ em lớp Năm. Tôi đã đặt ba ly nước trên mặt bàn ngay trước mặt các em. Rồi tôi giải thích cho các em biết là tôi đã cho một loại chất độc không có màu và không mùi vị vào một trong ba ly nước này. Chất độc này có thể giết người trong vòng 4-5 phút sau khi uống. Sau đó tôi hỏi, “Có em nào dám can đảm bước lên chọn một trong ba ly nước này để uống không?” Nghe ác độc và tàn nhẫn quá, phải không? Tôi biết thế; Nhưng lần nào cũng vậy, tôi đã dùng câu chuyện minh họa như thế này rất nhiều lần trong những lớp học của tôi, và vẫn có một em nào đó sẽ bước lên.
Trong cái ngày đặc biệt này thì có một em trai nhỏ với mái tóc màu hung đỏ đã giơ tay và em đã đứng lên trước mặt tôi bên 3 ly nước định mệnh. Tôi lặp lại sự kiện mà em có thể phải đối mặt với cái chết bằng một loại chất cực kỳ độc hại mà tôi đã hòa tan vào một trong ba cái ly. Sắc mặt của thằng bé bắt đầu thay đổi từ sự cương quyết sang do dự, và rồi đến sợ hãi. Tôi bắt đầu thầm nghĩ nếu mình cứ tiếp tục áp dụng phương thức này thì rất có thể một ngày nào đó tôi sẽ bị đưa ra tòa vì tội hành hạ tinh thần người khác.
Chú bé tên Ken bé nhỏ biết mình sẽ phải xúc tiến lời hứa của nó trước mặt bao nhiêu bạn bè cùng lớp để khỏi bị quê. Đôi tay nó run rẩy chọn cái ly nước ở giữa và e dè đưa lên môi nhấp. Giây phút đó tôi bỗng cảm thấy mình tệ hại vô cùng. Có phải tôi đã cố tình làm cho đứa trẻ này sợ gần chết không? Liệu cha của nó có tìm đến tôi và dạy cho tôi một bài học không?
Tất cả mọi người trong lớp đều hồi hộp nhìn Ken chậm chạp uống cạn ly nước, xong nó từ tốn đặt cái ly trên bàn và ngước nhìn tôi với ánh mắt đầy thắc mắc. Tôi âu yếm đặt bàn tay lên vai nó và nhanh chóng trấn an, “Ken, con an tâm, con đã không uống cái ly có bỏ thuốc độc. Cái chất lỏng không màu, không mùi vị mà thầy đã pha thêm vào chỉ là nước mà thôi. Nhưng nếu con quá sợ hãi thì biết đâu nó cũng có thể làm con chết được, đúng không?” Ken hít một hơi thở dài nhẹ nhõm và mỉm cười.
Tôi tiếp tục hỏi Ken câu hỏi mà tôi luôn luôn đặt ra vào khúc cuối của buổi thí nghiệm, “Ken, tại sao con lại bằng lòng tình nguyện uống khi mà con có thể bị chết nếu lấy nhầm ly có chứa thuốc độc?” Câu trả lời của Ken đã làm tôi đau lòng cho đến tận hôm nay mỗi lần tôi nhớ lại. Ngước mắt nhìn tôi với đôi mắt mơ màng, nó nhỏ nhẹ đáp, “Vì con biết thầy sẽ chẳng bao giờ để con bị chết đâu”. Thật là một niềm tin lạ thường mà tôi không bao giờ có thể quên được! Tôi, bây giờ hiểu rõ rằng tại sao Chúa Giê-Su đã nói, “Quả thật ta nói cùng các ngươi, nếu các ngươi không đổi lại và nên như đứa trẻ, thì chẳng được vào nước thiên đàng đâu” (Ma-thi-ơ 18:3).
Đây là lời kết đơn giản nhưng rất thâm thúy: Cậu bé tên Ken đã biết rõ về tôi. Vì biết rõ tôi nên cậu đã tín nhiệm với cả mạng sống của mình. Trong khi tôi lại miễn cưỡng đối diện với câu hỏi, “Tôi có phô trương được niềm tin giống như một đứa trẻ thơ trước mặt Đấng Cứu Thế không?” Tôi phải thành thực thú nhận – Tôi sẽ do dự khi phải chọn lựa cái ly nước để uống.
David Snyder
Ngọc Anh phỏng dịch