Một tối nọ trên chương trình thế giới loài vật của National Geographic có chiếu một đoạn phim ngắn về cách những con đại bàng săn bắt cá ở những ao hồ. Chúng thường bay rất cao trên trời, nhưng với đôi mắt rất sắc chúng có thể thấy những con cá đang bơi ở phía dưới. Và khi đã chấm một con mồi, chúng liền xếp cánh lại và chúi thẳng xuống dưới mặt nước với một tốc độ hơn 70 cây số/giờ. Khi tới mặt hồ, chúng giương cánh và xòe móng vuốt ra chộp lấy con mồi rồi bay vào bờ.
Trong chương trình đặc biệt của buổi tối hôm đó đã chiếu một cảnh rất khác thường. Một con đại bàng chúi xuống để bắt cá và chộp được một con cá bằng móng vuốt của nó. Thế nhưng con cá lại rất to, có lẽ ngoài sức dự tính của con đại bàng. Khi nó bắt đầu bay vào bờ, bạn có thể thấy rõ sự căng thẳng trên vẻ mặt của nó. Nó biết là mình sẽ không đủ sức để vừa bay vừa quắp con cá đó vào bờ, thế là nó quyết định thả con mồi của nó xuống. Thế nhưng những cái móng vuốt của nó đã bấu quá chặt vào con mồi, nên giờ đây nó không thể thả ra. Nó vùng vẫy nhưng vô vọng.
Con đại bàng từ từ chìm dần xuống dưới mặt nước và chết. Chết vì không thể thoát khỏi con mồi của nó!
Nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta cũng nắm chặt lấy những điều có thể trở nên nguy hiểm. Chúng ta nghĩ rằng mình vẫn đang tự chủ được và bất cứ lúc nào mình thích, mình sẽ buông nó ra. Thế nhưng, những việc làm đó đã trở nên những thói quen ăn sâu trong ta, và một ngày nào đó, khi chúng ta muốn thoát ra khỏi nó, chúng ta đau đớn khám phá ra rằng giờ đây không phải là chúng ta đang nắm lấy nó mà chính nó đang chộp lấy chúng ta. “Thế thì, vì chúng ta được nhiều người chứng kiến vây lấy như đám mây rất lớn, chúng ta cũng nên quăng hết gánh nặng và tội lỗi dễ vấn vương ta, lấy lòng nhịn nhục theo đòi cuộc chạy đua đã bày ra cho ta” (Hê-bơ-rơ 12:1). Hãy cẩn thận với những miếng mồi nguy hiểm!
Mục Sư Trần Quốc Khôi
0 261 2 minutes read