Văn-Thơ-Truyện

Hoàng Tử Và Phản Thần (Phần 1)

Chương 1: Tại Sao ChúngTa Phải Chịu Đau Khổ?

Lê Thanh đang ngồi nơi ngạch cửa trước, nhìn qua xóm Dừa. Ngoài kia, trên cánh đồng bao la những người láng giềng đang cấy lúa. Xa xa, Trung, bạn nó đang lùa bò về chuồng. Kế bên là một bà mẹ đang ôm con vào lòng. Đối với họ, cuộc đời cứ diễn tiếp như cũ, còn với mình sẽ chẳng bao giờ như xưa nữa. Lê Thanh chua cay nghĩ thầm.

Những hình ảnh của cái ngày bi đát cách nay ngót sáu tuần lễ đang hiện rõ trong trí nó. Tiếng bánh xe thắng rít kinh rợn. Chiếc xe đạp bẹp nát trên đường. Tiếng rên xiết. Máu đổ lai láng. Dân chúng tựu lại xem. Từ trước đã bao lần nó có mặt trong quần chúng như vậy để xem những thân người gãy nát được khiêng đi khỏi chỗ xảy ra tai nạn. Nhưng lần này, chính nó – phải, chính nó! – là người nằm sóng sượt trên đường, chính tiếng rên xiết của nó, máu của nó, xe đạp của nó. Và cả chân của nó nữa. Giờ đây, nó biết rõ lắm rằng cái xương bánh chè của nó đã bể và không mong lành dễ dàng được nữa. Chẳng bao giờ nó có thể co chân lại một cách dễ dàng được nữa. Chẳng bao giờ đạp xe đạp được nữa. Chẳng bao giờ dự vào những trò chơi thể thao mà nó hằng ưa thích nữa. Từ đây, nó phải tàn tật suốt đời.

(Xem tiếp kỳ tới)

Beatrice Short Neall

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button