Văn-Thơ-Truyện

Hoàng Tử và Phản Thần (phần 34)

(Tiếp theo Nguyệt San số 223, tháng 11, 2014)

Họ đưa Ngài đến ngọn núi tên núi Sọ và đóng đinh Ngài tại đấy. Họ căng tay Ngài ra và đóng đinh vào tay và chân Ngài. Chúa không hề chống trả nhưng mồ hôi đẫm ướt trán Ngài. Chúa không thù ghét những kẻ bắt bớ mình, trái lại Ngài cảm thương họ. Họ không biết rằng họ đang giết vị Hoàng tử của họ tức là Chúa của các từng trời và cả trái đất. Ngài kêu lên, “Xin tha tội cho họ vì không biết điều họ làm.”

Người ta đỡ cây thập tự lên rồi dựng đứng xuống cho cái lỗ đã đào sẵn, và điều này đã làm cho Con Đức Chúa Trời vô cùng đau đớn. Quan tổng trấn ra lệnh cho người ta treo một tấm bảng ở trên đầu của Chúa Giê-su, để như vầy, “Người này là vua dân Do Thái.”

Trong khi Chúa chịu đau đớn trên cây thập tự, dân chúng ớ phía dưới cười nhạo Ngài và nói, “Nếu người là con của Đức Chúa Trời hãy tự cứu mình đi thì chúng ta mới tin.” “Nó cứu người khác mà không tự cứu mình được… ” Thật đúng vậy. Ngài không tự cứu lấy mình vì Ngài muôn cứu chuộc thế gian. Ngài phải chịu lấy sự hình phạt của tội phản loạn để những ai muốn được tha tội có thể được tha.

Chính vị Hoàng tử chịu đau đớn nhiều hơn bất cứ một người nào đã từng chịu. Nhưng sự đau đớn nhất không phải ở cơ thể Ngài, mà lòng Ngài bị tan nát vì thống khổ . Ngài đã bị phân cách khỏi cha mình, một thân trơ trọi trong thế gian phản loạn, trút bỏ chính sự sống của mình để cứu vớt giống người ghét bỏ Ngài. Ngài bị cám dỗ để e sợ rằng cái chết của Ngài sẽ trở nên vô ích. Cả cái gánh nặng tội ác của thế gian — mà Cha Ngài lại rất ghét tội lỗi — đã dày vò Ngài đến phải chết. Ngài sợ rằng vì mang lấy sự hình phạt của tội ác mà Ngài có thể bị phân cách cùng cha vĩnh viễn. Trong cơn đau đớn, Ngài kêu lên, “Hỡi Đức Chúa Trời ôi, sao Ngài lìa bỏ Con?”

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button