Lời Kinh Thánh

Giô-sép, Một Bậc Đại Trượng Phu

Giô-sép, Một Bậc Đại Trượng Phu

Khoảng hai năm sau khi được tái chức, quan tửu chánh phò vua Pha-ra-ôn nơi triều đình, thì Pha-ra-ôn thấy hai điềm mộng trong một đêm, rất lạ kỳ làm tâm thần vua bất an. Pha-ra-ôn cho đòi các pháp sư, các tay giải mộng và các nhà thông thái của toàn xứ Ê-díp-tô vào để giải mộng cho mình. Nhưng không ai hiểu và giải thích được. Quan tửu chánh bèn nhớ đến Giô-sép. Ông ta vội vàng nói cho Pha-ra-ôn hay về Giô-sép và chàng đã giải mộng cho ông ta như thế nào khi ông còn ở chung ngục với chàng.

Pha-ra-ôn tức tốc đòi Giô-sép đến hầu mình. Người ta tha chàng khỏi ngục, và còn cạo râu cắt tóc và mặc áo đẹp cho chàng vào chầu vua. Pha-ra-ôn phán với Giô-sép về lời giới thiệu của quan tửu chánh rằng chàng biết đoán điềm giải mộng. Giô-sép thẳng thắn khẳng định rằng đó không phải do nơi tài cán của chàng mà bèn là Đức Chúa Trời muốn giúp cho vua nên mang chàng đến để thuật lại ý Ngài.

Sau khi nghe Pha-ra-ôn kể lại hai giấc chiêm bao của mình, Giô-sép giải thích rằng cả hai giấc mộng đều cùng một nghĩa và là ý Đức Chúa Trời muốn báo cho vua biết những điều ông ta cần làm. Xứ Ê-díp-tô sẽ có bảy năm dư dật mùa màng và tiếp theo là bảy năm hạn hán và đói kém. Pha-ra-ôn sẽ phải cần một người thông minh, khôn ngoan và đặt người ấy quản trị việc thâu nhập và dự trữ lúa gạo trong những năm được mùa, xây cất thêm nhà kho của Pha-ra-ôn càng nhiều càng tốt. Rồi những thực phẩm đó sẽ trở thành thực phẩm dự trữ cho cả nước trong bảy năm đói kém sẽ xảy ra trong nước Ai Cập, để toàn xứ Ê-díp-tô sẽ không bị tiêu diệt trong giai đoạn đói kém.

Pha-ra-ôn cảm kích những lời khuyên của Giô-sép, và vua bàn với quần thần của mình rằng họ sẽ tìm được ai khôn ngoan và thông sáng để quản trị cả một chương trình vĩ đại như thế. Pha-ra-ôn nghĩ chỉ có Giô-sép, một người có Thần linh của Ðức Chúa Trời ngự trong lòng, và vua muốn đặt Giô-sép làm tể tướng lo việc quản trị mùa màng và lương thực của toàn xứ cho 14 năm sắp tới.

Chức của Giô-sép là chức cao nhất trên toàn quốc, chỉ dưới quyền Pha-ra-ôn mà thôi.

Các năm được mùa dư dã và các năm hạn hán đến trên toàn cõi miền Trung Đông và các vùng sa mạc phụ cận, y như trong điềm mộng Đức Chúa Trời đã báo cùng Pha-ra-ôn.

Trong khi ấy, tại quê nhà của Giô-sép, gia đình cha chàng là Gia-cốp cũng gặp cảnh hạn hán, họ là dân du mục, không tìm được đồng cỏ cho chiên dê của họ, hoàn cảnh bắt đầu khó khăn. Gia-cốp kêu các con mình và biểu họ phải đi sang Ê-díp-tô tìm mua lúa gạo vì ông nghe nói ở xứ ấy có lúa thóc thặng dư bán cho dân họ.

Các anh của Giô-sép, 10 người lên đường đi tìm mua lương thực. Khi họ đến xứ Ê-díp-tô, vào chầu vị tể tướng lo việc thâu trữ và buôn bán lúa gạo, họ không nhận ra đấy là Giô-sép, đứa em mà họ đã bán cho người Ả Rập hơn 10 năm trước. Nhưng Giô-sép nhìn ra các anh mình. Lòng Giô-sép không có hận thù khi thấy họ sấp mình kính cẩn trước mặt mình. Chàng nhớ lại những giấc chiêm bao Đức Chúa Trời đã cho chàng thấy ngày xưa. Không thấy Bên-gia-min là đứa em út và cùng mẹ của mình, Giô-sép giả bộ hạch hỏi họ để biết tin tức về cha già và em mình. Chàng cho họ là dân du mục đến dọ thám xứ Ê-díp-tô vì hay xứ nầy có lúa gạo. Các anh em nói rằng họ không phải là dân trộm cướp đến dọ thám mà họ là một gia đình du mục bề thế. Họ kể lại tông tích gia đình cho tể tướng và không dám nói dối điều chi. Giô-sép bèn đòi giữ lại một người trong đám họ và biểu họ về đem đứa em út theo như lời thật họ nói đến, thì sẽ thả lại người anh em bị bắt ở lại. Si-mê-ôn là một người anh của Giô-sép phải bị bắt ở lại.

Khi thấy các con về mà thiếu mất một đứa, ông Gia-cốp giận các con mình. Nhưng họ bảo với ông rằng nếu Bên-gia-min không đi qua Ai Cập lần tới thì họ sẽ chẳng mua lúa được. Khi lương thực trong nhà gần hết, gia đình có thể sẽ phải chết đói, Gia-cốp biểu các con đi sang Ê-díp-tô mua thêm thì Ru-bên, người con trưởng giải thích cho cha rằng, họ phải có Bên-gia-min đi cùng họ mới dám trở sang Ê-díp-tô. Gia-cốp giận dữ và la mắng các con tại sao phải khai hết tông tích gia đình như vậy. Họ nói, vị tể tướng ấy đã hỏi cặn kẽ mọi điều về tông tích gia đình chúng ta. Nhưng rồi Gia-cốp phải nhượng bộ vì sự đói kém hoành hành gia tộc và gia nhân nhà mình. Ông nói, “Các con mà không mang Bên-gia-min con út của ta về thì các con sẽ làm cho ta chết chứ ta không sống được nữa.” và ông gói ghém các đặc sản của quê hương cho các con mang qua làm quà cho quan tể tướng của Ai Cập. Giu-đa hứa sẽ đem em về cho cha.

Khi đến Ê-díp-tô, Giô-sép thấy mặt Bên-gia-min em mình thì bồi hồi xúc động, lòng chàng tràn đầy thương mến, chàng phải quay mặt vào tường để dấu nước mắt mình. Giô-sép ra lệnh mang họ đến dinh mình đặng ăn tiệc riêng với chàng. Các anh em rất sợ hãi, và họ lạ lùng khi thấy bàn tiệc được sắp theo đúng thứ tự lớn nhỏ của các anh em. Sau khi mua lúa xong, các anh em cùng với Si-mê-ôn lên đường ra về. Nhưng Giô-sép lại biểu người quản gia trả lại tiền mua lúa của từng bao lúa; và đặt cả cái chén bạc uống rượu của chàng vào trong túi gạo của Bên-gia-min.

Các anh em ra đi chừng một quảng, Giô-sép cho người quản gia đuổi theo và cho họ là những kẻ trộm cắp. Các anh em đoan chắc rằng họ không làm điều đó và nói nếu lính tìm được chén bạc trong bị của ai thì họ có quyền bắt kẻ ấy. Khi khám phá ra chén bạc nằm trong túi gạo của Bên-gia-min, tất cả 11 anh em tức tốc quay trở lại Ê-díp-tô. Giô-sép làm việc nầy để thử lòng các anh em có yêu thương lẫn nhau hay không. Đại diện các anh em, Giu-đa nài xin Giô-sép thà bắt mình chứ đừng bắt Bên-gia-min vì chắc chắn, nếu Bên-gia-min không trở về, cha họ là ông Gia-cốp sẽ chết vì đau lòng thương nhớ con mình. Đến đây, Giô-sép không kềm được nữa, chàng òa khóc và nói với họ mình là Giô-sép. Các anh bàng hoàng. Giô-sép nói, “Tôi là Giô-sép, em của các anh, người các anh bán sang Ai Cập. Nhưng bây giờ xin các anh đừng buồn phiền và cũng đừng tự trách mình vì đã bán tôi xuống đây, vì Ðức Chúa Trời đã sai tôi xuống đây trước các anh để bảo tồn mạng sống gia đình mình. Bây giờ nạn đói chỉ mới hoành hành hai năm, còn năm năm nữa sẽ không ai có thể cày cấy hay gặt hái được gì. Ðức Chúa Trời đã sai tôi đến đây trước các anh để bảo tồn dòng dõi các anh trên đất, và cứu mạng sống các anh bằng ơn giải cứu lớn. Nên bây giờ xin hiểu rằng không phải các anh, nhưng chính là Ðức Chúa Trời đã sai tôi xuống đây. Ngài đã lập tôi làm đại diện của Pha-ra-ôn, làm chúa của cả triều đình người, và làm tể tướng của cả nước Ai Cập. Hãy mau trở về nói với cha tôi rằng, ‘Giô-sép con của cha nói rằng: Ðức Chúa Trời đã lập con làm chúa của cả nước Ai Cập. Mời cha xuống đây với con, xin cha đừng chậm trễ. Cha sẽ định cư tại Gô-sen, và cha sẽ ở gần con. Cha, các con của cha, các cháu của cha, cùng những bầy súc vật của cha, và tất cả những gì cha có. Tại đó con sẽ chu cấp cho cha, để cha, gia đình cha, và tất cả những gì thuộc về cha sẽ không bị hao tổn, vì còn năm năm đói kém nữa.’ Bây giờ chính mắt các anh và mắt của Bên-gia-min em tôi đã thấy chính miệng tôi nói với các anh em. Xin các anh em hãy thuật lại cho cha biết tôi được vẻ vang như thế nào tại Ai Cập, mà tất cả anh em đã thấy. Hãy mau về mang cha xuống đây.”

Đó là câu chuyện của Giô-sép, một người tôi con tín trung của Đức Chúa Trời, một người có lòng nhân từ và dù trong hoàn cảnh nào vẫn luôn giữ mình trung chính và đầy nghĩa hiệp. Đức Chúa Trời đã ở cùng Giô-sép luôn luôn và ban phước hạnh cho người suốt cuộc đời.

Ngọc-Liên

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button