Trên các trang của thư Rô-ma, Luther đã khám phá ra lẽ thật tuyệt vời của “sự được xưng công bình bởi đức tin” (Justification by faith). Sự được xưng công bình bởi đức tin là sự dạy dỗ rằng chúng ta được trọn vẹn trong Đức Chúa Trời chỉ bởi đức tin nơi Đức Chúa Giê-su mà thôi. Sự dạy dỗ này không những chỉ là lẽ thật vĩ đại của Tân Ước, mà cũng là lẽ thật tuyệt vời của cả Kinh thánh. Đó là chương trình cứu tội nhân của Đức Chúa Trời qua Đức Chúa Giê-su. Phao-lô nói, “Ấy chính Chúa đã cứu chúng ta, đã gọi chúng ta bởi sự kêu gọi thánh, chẳng phải theo việc làm chúng ta, bèn là theo ý riêng Ngài chỉ định, theo ân điển đã ban cho chúng ta trong Đức Chúa Giê-su Christ từ trước muôn đời vô cùng” (2 Ti-mô-thê 1:9). Ở đây, sứ đồ Phao-lô dạy rằng chúng ta được cứu chỉ bởi sự công bình của Đấng Christ. Sự công bình của Đấng Christ là quyền phép của Ngài làm cho chúng ta nên thánh và ban cho chúng ta sự chiến thắng tội lỗi. Quyền lực này được ban cho bởi đức tin, chứ không bởi việc tuân giữ luật pháp. Phao-lô nói về lẽ thật này rất rõ ràng trong Rô-ma, “vì chúng ta kể rằng người ta được xưng công bình bởi đức tin, chớ không bởi việc làm theo luật pháp” (Rô-ma 3:28).
Là những tín đồ Cơ Đốc Phục Lâm, chúng ta phải đặt niềm tin vững chắc vào nguyên tắc quan trọng của Sola Scriptura (chỉ Kinh Thánh mà thôi). Quy tắc này có nghĩa là chỉ Kinh Thánh là thẩm phán tối cao của những gì là đúng. Vì vậy, cuối cùng, chúng ta phải từ chối bất cứ điều gì không đồng ý với Kinh Thánh. Quả thật, Kinh Thánh đã nói chúng ta phải ra khỏi giáo hội La Mã và các sự dạy dỗ của họ (Khải huyền 18:4). Thay vào đó, Kinh Thánh truyền cho chúng ta phải rao giảng cho cả thế giới “Tin Lành đời đời (Khải huyền 14:6). Lẽ thật này cũng đã hướng dẫn Luther và khiến cho lòng ông tràn đầy hy vọng cách đây 500 năm.