Ta chẳng hiểu tình yêu thương của Chúa
Lòng tự hào làm chóa ánh mắt ta
Trời đất rộng tha hồ ta vùng vẫy
Vòm trời cao, xanh ngắt, chẳng gợn mây.
Thuyền lướt gió chính tay ta làm lấy
Trở ngại nào chậm trễ được bước chân
Từng chiến thắng, từng huy hoàng lộng lẫy
Và tự hào chất ngất ứ đầy tâm.
Rồi mây xám, rồi gió gầm, sóng dữ
Cánh buồm to tan tác trước cuồng phong
Nào tay lái, nào mái chèo gãy đổ
Thuyền tan tành giờ đâu chỗ dung thân.
Không gian xám nối liền cùng biển xám
Ta vẫy vùng mong thoát cảnh gian nan
Nước biển mặn chan hòa cùng nước mắt
Đuối sức rồi ta cất tiếng kêu van.
Qua sóng gió giọng êm đềm phán gọi
“Lặng yên đi, này biển cả hung hăng!”
Kẻ đuối sức nhờ bàn tay cứu rỗi
Nâng, dắt dìu, đưa đến bến bình an.
LTMH
0 360 1 minute read