Chưa bao giờ tôi thấy nhớ,
quê hương tôi bằng bây giờ.
Bởi đất nước tôi là thơ,
của Nguyễn Du từ muôn thuở chưa mờ,
của Thanh Quan với đèo vắng chơ vơ,
chiều dừng bước ngẩn ngơ hồn non nước.
Người lữ khách với cuộc đời xuôi ngược,
một chiều xuân bỗng nhớ nước thương nhà.
Bởi quê hương là mạch sống bao la,
mà hơi thở đã hòa trong mạch máu.
Dù mùa đông thiếu áo,
dù mùa hè thiếu ăn,
nhưng tình người chan chứa tựa vầng trăng,
và chất phác như giồng khoai liếp sắn.
Tôi yêu quê tôi vì nhiều cay đăng,
như tấm áo nghèo che nắng che mưa,
như bà mẹ quê vất vả sớm trưa,
như bác nông phu lam lũ cuốc bừa…
Quê hương tôi ơi! Yêu mấy cho vừa.
Đêm nay giữa tối giao thừa,
có người cúi mặt nghe mưa trong lòng.
Nguyện cầu ơn Chúa hằng mong,
ban nhiều ơn phước tưới hồng quê con.
Để bao nỗi nhớ không còn,
có chăng chỉ tiếng cười dòn đón Xuân.
Trang lệ Thủy.