“Hãy lợi dụng thì giờ, vì những ngày là xấu” (Ê-phê-sô 5:16).
Năm 1828, nhà soạn nhạc tài ba Frans Schubert đang nằm hấp hối trên giường bệnh. Các học trò thương yêu, phóng viên của các báo, bạn bè, người thân, đều quây quần chung quanh để cố nghe ông trăn trối những lời cuối cùng. Schubert gắng gượng chút sức lực yếu ớt còn lại, khẽ nói, “Cả cuộc đời, tôi đã dùng hết tài năng mình cống hiến cho âm nhạc, tôi ước ao soạn được một bản giao hưởng bất hủ để lại cho đời, nhưng tiếc rằng tác phẩm ấy chỉ mới xong một nữa mà thôi. Ước gì tôi sống thêm được 1 năm nữa…”
Ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Franz Schubert đã qua đời trong niềm tiếc nuối vô hạn của thế giới âm nhạc. Một người học trò gần gũi nhất của ông đã viết tiếp phần kết của tác phẩm. Nó được đặt tên là “Bản giao hưởng dang dở.” (The Unfinished Symphony).
Cuộc sống thật ngắn ngủi với những biến động bất ngờ, còn tương lai thì luôn là một ẩn số, chính vì thế thì giờ thật quý báu biết bao. Nhiều người cảm thấy 24 giờ một ngày là quá thiếu, họ muốn tận dụng từng chút thời gian để làm việc và cống hiến, vì hiểu rằng thời gian là thứ sẽ qua đi mà không bao giờ trở lại. Song cũng có những người tìm cách “giết” thì giờ bằng những giấc ngủ vùi, hoặc la cà nơi quán xá, miệt mài giải trí hoặc lang thang vô định. Sự vô công rỗi nghề sẽ làm nhục ý chí, bào mòn nghị lực, tinh thần bạc nhược và không còn đủ sự sáng suốt.
Hãy tìm cho mình ý nghĩa đích thực của cuộc sống, và tận hiến cuộc đời cho lý tưởng mà mình đang theo đuổi. Có thể ngay lúc này bạn không cảm thấy quý trọng thời gian mình đang có, thì hãy nghĩ đến Franz Schubert, người chỉ muốn sống thêm được một năm nữa mà thôi, song ước mơ ấy không thể thành sự thật. Quãng đường đời trước mắt chúng ta còn dài bao nhiêu, ta không biết được. những gì đang có trong tay mới đích thực là của ta, hãy tận dụng thời gian cho những việc làm mang giá trị vĩnh cữu, đừng phí phạm, e có ngày ta tiếc nuối thì đã quá muộn rồi.
Mục sư Dương Quang Thoại
Trích “Chắp Cánh Cho Tâm Hồn Bay Cao”, tr.6