Ê-đen một sáng tưng bừng
Vừng hồng tỏa sáng, chim rừng hót vang.
Suối mơ dạo khúc nhạc trầm:
Nai vàng thức giấc, mơ màng tỉnh mê.
Không gian thoang thoảng hương hoa.
Đong đưa tơ liễu, la đà cành thông…
Thiên nga trên nước bềnh bồng.
Thú rừng đùa nắng trên đồng cỏ non.
Tay trong tay, hồn trong hồn
Ê-va say ngắm A-đam nồng nàn.
* * *
Vườn xưa hạnh phúc muôn vàn
Không vương khổ lụy, địa đàng ngập hoa.
Vì đâu đành phải lìa xa?
Vì đâu nên nỗi cỏ hoa úa xàu?!
Để chi dục vọng xen vào
Cho hồn lảo đảo, mang sầu thiên thu!
Vườn xưa thôi đã mịt mù
Ngàn năm lưu luyến, âu sầu ngàn năm!
* * *
Đường về dẫu có xa xăm
Nhưng chưa đến nỗi biệt tăm dấu mòn…
Giê-xu đã đến trần gian:
Mở cho nhân thế Con Đường về quê!
Hỡi ai! Hãy kíp trở về!
Nguyễn Quốc Thái phóng tác
(Trích trong Chuyện Tích Kinh Thánh,
phần phụ lục)