Tùy BútVăn-Thơ-Truyện

Tình Yêu Nhất Thể

(Ai ca của Đa-vít khóc Giô-na-than)
“Chẳng có sự yêu thương nào lớn hơn là vì bạn hữu mà phó sự sống mình.”
Giăng 15:13

Ghinh-bô-a! Ghinh-bô-a!
Núi rừng trơ đó, bạn ta đâu rồi?!
Mình ta ngơ ngẩn giữa trời
Đâu người dũng sĩ, một thời hiên ngang?

Giô-na-than! Giô-na-than!
Hoàng hôn buông xuống…bàng hoàng ngẩn ngơ!
Tình anh như một bài thơ,
Ngọt ngào hơn cả giấc mơ êm đềm.
Ai làm quặn thắt lòng em,
Tình anh hơn cả người tình thơ ngây!
Lối xưa, cảnh cũ còn đây
Đâu hình bóng cũ? Sầu xây nên thành!
Từ qui vọng tiếng cầm canh…
Bạn bè ngày cũ thôi đành lãng quên…
Chiến trường vung vãi giáo tên
Gió rừng hiu hắt, dế rên não nùng!
Lệ sương nhỏ giọt rưng rưng…
Mất anh mất cả mùa xuân cuộc đời.
Cung trầm từng giọt rơi rơi…
Hồn em lảo đảo, chơi vơi, u hoài…
Thụ cầm vẳng tiếng bi ai,
Mất anh, cung điện, đền đài mà chi!
(Ngai vàng đành bỏ ra đi
Bá Nha thương khóc Tử Kỳ chừ đây!)
Tình anh dư vị ngất ngây,
Nhớ anh, nào có còn ngày gặp anh!
Những nàng trinh nữ mắt xanh
Giọt sầu hoen mắt, lòng canh cánh buồn!
Ngày nào gươm báu tuốt trần
Cánh tay mầu nhiệm cung thần buông tên.
Anh về, tiếng nhạc bồng bềnh,
Khải hoàn trổi khúc vang rền đón anh.
Mà nay giữa chốn đồi xanh,
Chiến trường lạnh ngắt; xác anh âm thầm?!
Thôi rồi người bạn tri âm
Từ đây giã biệt đường trần ra đi.
Sương chiều nhỏ giọt sầu bi,
Cho nhau lần chót còn gì nữa đâu!
Từ nay đến mãi ngàn sau,
Bơ vơ trên nẻo đường sầu thiếu anh…
Rồi đây những buổi tàn canh
Bên đèn câu chuyện tâm tình ai nghe?

Rừng đêm lạnh lẽo lê thê,
Khóc anh bằng mấy lời thơ tâm tình.
Nhớ nhau chừng ấy nhe anh,
Ngàn sau nhớ mãi mối tình hai ta!

Nguyễn Quốc Thái
(Trích trong tập Thơ Thẩn)

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button