Minh mới vào làm tại một tiệm tạp hóa không bao lâu thì quen thân với Dave, một khách hàng quen thuộc của tiệm. Dave là một người đàn ông đã đứng tuổi. Mặc dù chân đi khập khiễng nhưng hằng ngày ông vẫn chống gậy đi ngang cửa tiệm của Minh, và thỉnh thoảng ghé vào mua một bao thuốc lá hay vài tấm vé số cào. Một hôm nọ, Dave bước vào tiệm cất tiếng hỏi Minh:
– Này Minh, chú có 2 đồng không, cho ta vay đi, ta sẽ trả sau.
Suy nghĩ một hồi, Minh kiểm tra ví tiền của mình và trả lời:
– Cháu không có 2 đồng lẻ nhưng chỉ có một tờ 5 đồng thôi, ông cứ cầm lấy đi.
Vừa cầm lấy tiền Dave vừa vui mừng, hí hửng nói:
– Ôi tốt quá! Hai ngày sau ta sẽ trả lại cho chú ngay.
Với thói quen của mình, Dave mua liền vài tờ vé số cào bằng số tiền ông mới mượn được từ Minh. Còn Minh thì cảm thấy một chút thất vọng, vì cậu nghĩ rằng chắc có lẽ ông Dave đang gặp khó khăn không có tiền mua đồ ăn nên nó mới cho ông mượn. Nhưng chuyện đã lỡ rồi, nó đành chờ đến hai ngày sau ông ấy trả tiền lại.
Hai ngày trôi qua, nó không thấy ông Dave quay lại. Một tuần, rồi một tháng qua đi, nó cũng không thấy ông quay lại. Dave cũng không còn chống gậy đi ngang tiệm của Minh như ngày nào. Nó nghĩ có lẽ ông mặc cảm với 5 đồng thiếu mà không quay lại. Dù vậy, trong lòng nó đã không muốn đòi ông số tiền đó nữa rồi vì nó nhớ có một câu Kinh Thánh, Chúa dạy rằng, “Trong dân ta có kẻ nghèo nàn ở cùng ngươi, nếu ngươi cho người mượn tiền, chớ xử với họ như người cho vay, và cũng chẳng nên bắt họ chịu lời” (Xuất Ê-díp-tô Ký 22:25).
Một lần khác, Minh thấy vợ của Dave vào tiệm nó mua một bao thuốc lá, nó liền hỏi thăm Dave và được biết ông ấy vẫn khỏe. Sau khi đi ra, bà Dave bỗng quay trở ngược vào tiệm và hỏi Minh:
– Ông Dave có thiếu tiền gì của cháu không?
– Dạ không! Cháu chỉ muốn hỏi thăm sức khỏe ông ấy thôi. Vì đã gần 4 tháng nay cháu không thấy ông ấy đi dạo qua đây nữa.
Thời gian qua đi, Minh dường như không còn nhớ đến chuyện đó nữa và nó vẫn làm công việc mà nó phải làm hằng ngày. Nhưng đến một hôm, Minh vô cùng ngạc nhiên khi Dave bước vào cửa tiệm, trên tay cầm tờ bạc 5 đồng, ông nói:
– Ta xin lỗi chú, thực sự ta không thể nào quên được việc ta đã mượn của chú 5 đồng. Phải, ta đã cố tình trốn tránh chú và bốn tháng nay ta đã không đi ngang qua con đường này. Khi bà vợ ta kể về việc cháu hỏi thăm ta, ta cảm thấy rất xấu hổ về chính mình. Đây là 5 đồng ta đã mượn của chú, hãy cầm lấy đi.
Minh vui vẻ nhận lại 5 đồng và nó cũng không ngần ngại nói cho Dave biết điều gì đã giúp nó làm được như vậy:
– Chính Đức Chúa Trời đã dạy cháu hãy tốt với người khó khăn.
Kể từ đó Dave như trút đi một gánh nặng trên vai và ông hằng ngày lại chống gậy đi dạo ngang qua tiệm của Minh.
Khôi Đàm