Cặp mắt của Ðức Chúa Giê-su tìm kiếm trong đám đông đã tập trung lại với nhau để chứng kiến sự chết của Ngài, Chúa nhìn thấy Giăng đang nâng đỡ mẹ Ngài, bà Ma-ri, nơi chân thập tự. Vì không thể xa cách Con được, nên bà đã trở lại khung cảnh kinh hoàng nầy. Bài học cuối cùng mà Ðức Chúa Giê-su ban ra là bài học về tình yêu và đạo làm con. Ngài nhìn lên gương mặt đau khổ của mẹ Ngài, rồi nhìn ra Giăng, Ngài nói với mẹ: “Mẹ ơi, người đó là con của mẹ!” Ðoạn, day qua môn đồ, Ngài nói: “Ðó là mẹ của con!” (Giăng 19:27). Ông Giăng hiểu rõ lời của Chúa Giê-su và sự trông cậy thánh khiết mà Ngài đã ủy thác cho ông. Ngay lúc ấy, ông đưa mẹ của Chúa Giê-su rời khỏi khung cảnh khủng khiếp của núi Sọ. Từ đó trở đi, Giăng đưa mẹ của Chúa về nhà mình, săn sóc bà như một đứa con chí hiếu đối với mẹ. Cái gương toàn hảo của đạo làm con của Chúa Giê-su rạng ngời nổi bật khỏi lớp sương mù của các thời đại. Trong khi chịu đựng sự hành hạ đau đớn nhứt, Ngài không quên mẹ, lại lo dự bị mọi sự cần thiết cho tương lai của mẹ.
Sứ mạng của Ðấng Christ trong cuộc sống trên đất sắp hoàn thành. Lưỡi khô quéo nên Ngài thốt lời: “Ta khát.” Người ta tẩm miếng bông đá với giấm và mật ong và đưa cho Ngài uống. Khi nếm thử, Chúa khước từ. Giờ đây Chúa của sự sống và vinh hiển đang hấp hối. Sự chết của Ngài là giá cứu chuộc nhân loại. Chính cái cảm thức tội lỗi đã làm cho cơn thạnh nộ của Ðức Cha đổ trên Ngài như là kẻ thế mạng cho con người. Ðiều ấy làm cho chén Ngài uống quá đắng và làm nát lòng Con của Ðức Chúa Trời.
Tội lỗi của loài người gán lên Ðấng Cơ Ðốc như là kẻ thay mạng và bảo đảm cho loài người. Ngài bị kể là phạm pháp để cứu chuộc loài người khỏi sự rủa sả của luật pháp. Tội lỗi của từng kẻ hậu tự của A-đam trong mọi thời đại đang đè nặng lòng Ngài. Cơn thạnh nộ của Ðức Chúa Trời cùng sự biểu lộ nỗi bất mãn khủng khiếp của Ngài vì tội lỗi đã tràn ngập tâm hồn Con Ngài với mối kinh hoàng rụng rời. Việc che khuất mặt Ngài khỏi Ðấng Chúa Cha trong giờ khắc thống khổ tột cùng đến xuyên thủng con tim của Ngài bởi nỗi buồn đau mà loài người không thể nào hiểu thấu nổi. Mỗi chút đau đớn mà Con của Ðức Chúa Trời phải chịu trên cây thập tự, từng giọt huyết từ trên đầu Ngài chảy xuống, hai tay, hai chân, sự thống khổ đã làm toàn thân Ngài oằn oại, sự đau đớn không thể thốt thành lời bao trùm tâm hồn Chúa khi bị che khuất khỏi mặt Ðức Chúa Cha, đã nói cho con người rằng: Chính vì yêu các con mà Con của Ðức Chúa Trời bằng lòng để những tội ác tàn bạo nầy gán lên Ngài, vì các con mà Ngài hủy phá cõi chết, mở cửa thiên đàng và ban sự sống đời đời. Ðấng đã làm yên lặng cuồng đào bằng lời phán và đi bộ trên những lượn sóng bạc đầu, đã làm cho quỷ dữ run rẩy, rờ tay đủ làm bịnh nặng biến mất, Ðấng đã làm cho kẻ chết sống lại, mở mắt kẻ đui mù, đã tự hiến thân Ngài trên thập tự như vật hy sinh cuối cùng cho loài người. Ngài, Ðấng mang lấy tội lỗi, chịu lấy hình phạt theo luật định cho tội lỗi và trở nên tội lỗi thay cho loài người.
Trích trong Lòng Bác Ái, (Nhà Xuất Bản Thời Triệu: Phú Nhuận, Sài Gòn), tr 50-52.