Văn-Thơ-Truyện

KHÔNG CÒN MẸ

 

(Thân tặng Tiền ngọc Dung, Tiền ngọc Hương)

 

Nước mắt tôi tuôn theo lời em gọi,

tiếng mẹ ơi! se thắt cả lòng người.

Nghe não nùng như những hạt mưa rơi,

đang nức nở rớt vào đời nhân thế.

 

Trong tức tưởi nghẹn ngào em kể lể,

lần cuối cùng em hát để mẹ nghe.

Cất tiếng ca hòa lẫn giọt lệ nhòe,

khi em biết từ đây không còn mẹ.

 

Mất mát đó trong đời này có lẽ,

không gì bằng em đã hiểu hôm nay.

Tôi chợt nghe như có tiếng thở dài,

hay chính thực lòng tôi đang đau xót.

 

Tôi muốn nói cùng em lời dịu ngọt,

sao vụng về tê đắng cả đầu môi.

Bởi trong tôi cũng xúc động bồi hồi,

theo nhịp bước của đoàn người đưa tiễn.

 

Tôi đã nghe muôn nghìn lời lưu luyến,

ánh mắt buồn em tiễn mẹ ra đi.

Hỏi thăm trần thế còn gì,

cho em đánh đổi biệt ly phút này.

 

Ngoài trời mưa vẫn bay bay,

để vương đọng lại một ngày buồn thiu.

Rồi đây có những buổi chiều,

có người nhớ mẹ chín chiều ruột đau.

 

Trang lệ Thủy.

 

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button