(Tiếp theo Nguyệt San số 220, tháng 10, 2014)
Đức Chúa Giê-su đáp, “Thật như lời ngươi nói, nhưng ta cũng báo cho ngươi biết rằng, sau này ngươi sẽ thấy Con Người ngự bên hữu Đức Chúa Trời, và lấy đại quyền đại vinh mà ngự xuống giữa các đám mây trời. ”
Cai-phe run lên. Trong khoảng khắc ấy, Đức Chúa Giê-su đường như là quan tòa còn ông ta là tội nhân bị lên án, nhưng ông ta vội xóa bỏ ý tưởng ấy ra khỏi tâm trí mình ngay. Sư căm thù và giận dữ đã trở lại với ông ta, khiến ông ta hét vang, “Chúng ta đâu cần thêm lời chứng nào nữa. Nó là người mà dám xưng mình là Chúa Trời. Này, các ông đã nghe lời phạm thượng của nó rồi, vậy các ông nghĩ thế nào?”
Tất cả đồng trả lời, “Nó đáng tội chết.”
Cuộc xử án Chúa diễn ra trong lúc ban đêm và chỉ có một phần các thầy tế lễ có mặt là việc không hợp lệ. Tuy vậy, Chúa Giê-su cũng bị đưa qua phòng tra khảo và bị đối xử như tên trọng tôi. Người ta lại chế giễu người với lời nói rằng, Ngài sẽ ngự xuống giữa mây trời. Họ nhạo báng về sự giáng sinh hèn hạ của Ngài. Họ lấy áo cũ trùm lên đầu Ngài, vả lên mặt Ngài và nói, “Hỡi Christ, hãy nói tiên tri về chúng ta đi. Nói thử coi ai đã đánh đập ngươi đó?”
Sau đó, họ lột khăn trùm ra, và một tên đê tiện bước tới nhổ nước miếng lên mặt Ngài. Thiên sứ của Đức Chúa Trời đã trung thành ghi chép mọi nét nhìn, mọi lời nói, mọi hành động phạm thượng đến Chúa của họ. Rồi ngày nào đây những kẻ tội ác đã khinh khi, sỉ vả Chúa sẽ nhìn thấy sự vinh hiển rực rỡ của Chúa, sáng hơn cả ánh mặt trời, khi Ngài trở lại.
Người Do Thái không có quyền lên án tử cho bất cứ ai, nên họ đưa Chúa Giê-su ra trước quan Tổng trấn La Mã tên Phi-lát để được chấp thuận đề nghị tử hình. Quan Phi-lát xét và không thấy Chúa Giê-su phạm lỗi nào cả. Trong khi đến nhìn nét mặt cao quý của bị cáo, ông biết đây không phải là người thường, nhưng là Chúa Trời. Phi-lát biết rằng mình phải tha Chúa nhưng lại sợ người Do Thái. Ông cũng biết nếu làm trái ý họ, họ sẽ làm hại ông nên ông tìm cách dung hòa.
Người Do Thái có thói quen, mỗi năm vào một ngày lễ quan trọng của tôn giáo, họ thả một tội nhân. Lúc bấy giờ, người La Mã có giam giữ một người Do Thái tên Ba-na-ba, vốn là tên cướp giết người và mang án tử hình. Phi-lát đặt con người hung ác này đứng kề bên người hiền lành là Giê-su và nói, “Các người muốn ta tha cho ai? Ba-na-ba hoặc Giê-su cũng gọi là Christ?” “Xin tha tên Ba- na-ba cho chúng tôi. Ba-na-ba! ” Phi-lát hỏi, “Ta phải làm chi với Giê-su này?” Họ thét lên, “Đóng đinh nó đi! Đóng đinh nó đi!” “Này, người có làm điều ác đâu? Ta không thấy người phạm tội gì đáng chết cả. Thôi để ta đánh đòn người rồi thả người ra. Phi-lát tưởng rằng với hình phạt này người Do Thái sẽ bằng lòng và thả Giê-su ra, nhưng họ gào lên, giọng quả quyết, “Đóng đinh nó đi! Đóng đinh nó đi! ”
(Xin đọc tiếp kỳ sau)