Văn-Thơ-Truyện

Hoàng Tử Và Phản Thần (Phần 31)

(Tiếp theo Nguyệt San số 219, tháng 9, 2014)

Thói quen của Đức Chúa Giê-su là dắt các môn đồ thân tín của Ngài vào nơi yên tịnh của núi non để nghỉ đêm. Nơi ấy, trong khi các môn đồ ngủ, Ngài cầu nguyện. Bấy giờ là tối thứ Năm. Chúa biết giờ Ngài đã gần đến rồi. Ngài cầu xin trong thống khổ để Đức Chúa Trời có thể cất bản án này khỏi Ngài. Tuy vậy Ngài biết rõ rằng không còn phương pháp nào khác để cứu vớt loài người ngoài ra cách mang lấy tội lỗi của họ và chết thay cho họ. Ngài cầu xin, “Không do ý Con, nhưng xin do ý Cha được nên!”

Vào tối nửa đêm, sự yên tĩnh của khu vườn bị xáo trộn bởi tiếng la hét của đám đông đến bắt Chúa Giê-su. Những thủ lãnh của dân Do Thái có mặt ở đó, theo sau là lính La Mã và đoàn người đông. Họ tìm bắt Chúa mà mang gươm giáo dường như Ngài là một thú dữ. Họ trói tay Ngài lại để Ngài không thoát được.

Các môn đồ của Chúa rất kinh ngạc. Tai sao Ngài để chúng bắt Ngài? Tại sao Ngài không dùng phép lạ để tự giải thoát cho mình? Họ hoang mang vô cùng. Đức Chúa Giê-su biết rõ mọi ý nghĩ của họ, Ngài nói, “Các con há không biết rằng Ta có thể cầu xin Cha Ta, và Ngài sẽ sai mười hai đội thiên binh tiếp cứu Ta sao? Nhưng nếu vậy làm sao Kinh Thánh được ứng nghiệm?”

Khi các môn để thấy Chúa đã bị bắt rồi, họ liền bỏ Ngài mà chạy trốn cả.

Đức Chúa Giê-su bị điệu ra trước tòa án tôn giáo của người Do Thái, và các viên chức được triệu tập cấp bách ngay trong đêm. Các thầy tế lễ thuê người cáo gian Chúa, nhưng họ không thể trình bày lý do nào chánh đáng cả, mà lời kiện cáo của chúng cũng không ăn ý nhau. Thầy cả Cai-phe vô cùng bối rối. Làm sao ông ta lên án Chúa được khi không thể chứng minh rằng Ngài đã làm điều quấy? Rốt lại ông ra lệnh cho Chúa rằng, “Ta chỉ Đức Chúa Trời hằng sống mà thề, ngươi phải nói thật cho chúng ta biết có phải ngươi là Christ, là Con đức Chúa Trời không?”

(Xin đọc tiếp kỳ sau)

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button