(Tiếp theo Nguyệt San số 209, tháng 11/2013) Beatrice S. Neall
Ít lâu sau, tiền đã sạch túi, chàng thanh niên đi tìm việc làm, nhưng chỉ có thể tìm được việc hèn hạ nhất là chăn heo.
Trong khi chăm lo cho bầy heo dơ dáy, nó có thì giờ nghĩ lại. Nó đã thâu gặt được gì trong những năm vui thú nọ? Những bạn bè vui chơi, là những kẻ đồng ăn nhậu và phung phí tiền bạc của nó trong khi nó còn giàu có, nay đã lìa bỏ nó hết rồi. Tiền bạc đã hết, bụng rỗng chưa no, lòng kiêu căng đã gãy đổ, tâm trí và thân thể đã tàn phê. Nó đã ở trong cảnh cùng tột của những kẻ khốn cùng.
Đột nhiên, nó nhận thức được sự điên rồ của nó. Nó nhũ thầm, “Mình đâu cần phải chết đói. Trong nhà cha mình, ngay như hàng tôi tớ cũng có dư lương thực kia mà. Giờ phải đứng đây mà trở về nhà cha.”
Nó quyết định phải xưng tội với cha như vầy, “Con đã phạm tội với Trời và với cha, con không đáng được gọi là con của cha nữa. Xin cha hãy đối với con như tên đầy tớ thôi.”
Nghĩ vậy, chàng thanh niên liền bỏ bầy heo mà trở về nhà. Vì đói khát nên chàng rất yếu, và áo quần đã rách tả tơi; Nhưng đã quên được tính kiêu căng của mình trong khi mau chân trở về để xin một chân đầy tớ trong chốn trước kia chàng đã từng là con cưng.
(Đón đọc tiếp kỳ sau)