“Vả, anh em là thân của Đấng Christ, và là chi thể của thân, ai riêng phần nấy” (I Cô-rinh-tô 12:27).
Chuyện ngụ ngôn viết rằng: Ngày nọ, cái đuôi con rắn phàn nàn với đầu rắn rằng: – Tại sao tôi cứ phải theo anh hoài? Ai đặt anh làm chỉ huy tôi, việc gì mà tôi phải lẽo đẽo theo anh như tên đầy tớ. Bây giờ phải đổi lại, từ nay tôi đi trước, anh đi sau, anh phải theo tôi.
Cái đầu không phản đối gì, đồng ý cho đuôi đi trước. Đuôi thỏa chí uốn éo lắc lư, rất có vẻ là người dẫn đường, nhưng vì không thấy đường nên đuôi vấp lung tung, đụng vào đá sắc cạnh, chui vào bụi gai, bò xuống hố nước, va cả vào đống lửa. May mà cái đầu nhanh chóng giật lùi nếu không thì đã cháy toàn thân. Từ ấy, đuôi chấp nhận đi sau, không còn dám đòi quyền dẫn đường nữa.
Câu chuyện trên không hàm ý khuyên chúng ta phải cam phận, vì cuộc sống là phải vươn lên, có người chịu sự lãnh đạo rồi dần dần trở thành lãnh đạo. Nhưng câu chuyện cho thấy một trật tự cần phải có trong mọi tổ chức để tránh những rắc rối. Nguyên nhân của mọi phiền toái dường như thường bắt đầu từ chỗ một người không thỏa mãn với vị trí hiện tại của mình. Sự bất mãn ngấm ngầm khiến họ không chu toàn nhiệm vụ hiện tại, mà lại mơ tưởng đến công việc của người khác, thường là công việc vượt quá khả năng của họ. Tình trạng nầy dẫn đến việc xoi mói lẫn nhau; không ai nể ai; chẳng có trên có dưới; ai cũng cho mình là hay, là đúng; chia rẽ và đánh mất sự hòa hợp cần thiết.
Hội thánh Đức Chúa Trời luôn phải đối diện với những “cái đuôi” thích làm đầu. Như Môi-se phải lao đao với Cô-rê, Đa-than và những người phản loạn, thì hội thánh cũng sẽ thường xuyên chịu đựng những người không chu toàn phần việc của mình mà chỉ thích tạo nên rắc rối, thích giành quyền điều hành. Chúa muốn hội thánh phải có trật tự, để duy trì sự vững mạnh, mỗi thuộc viên phải hiểu chức phận của mình và mối liên hệ giữa mình với Đấng Cơ Đốc, Ngài phải là ĐẦU và trên hết.
Mục sư Dương Quang Thoại