Tôi tạ ơn Chúa là trong những ngày cuối cuộc đời của mẹ, mẹ tôi đã quyết định ở Texas với chúng tôi.
Mẹ từ giã đất thơ mộng của Cali, nơi mà mẹ đã sống hai mươi lăm năm qua. Vẫn biết rằng Texas không thể nào như Cali được, cho nên trước khi đón mẹ tôi về đây, tôi đã cố gắng hết sức mình để làm cho mảnh vườn nhà được thêm vui mắt.
Từ ngoài cổng bước vào, phía bên mặt của sân xi-măng, sát bờ rào là dãy hoa dâm bụt cao, phía dưới gốc là dãy lan, bên cạnh dãy lan là thảm cỏ dài, tôi đào nhổ hết cỏ đi và làm thành một vườn hoa nơi đó.
Phía bên trái là khu vườn hình bán nguyệt, anh Đoan đã giúp tôi cầy xới và trộn thêm vỏ cây vào đất, vườn đã có mấy bụi hồng, cúc, lan, lay-dơn, cẩm chướng. Để cho vườn thêm xanh, tôi trồng những lá chua, húng cây, húng quế, tía tô, bạc hà vừa để ăn vừa làm kiểng. Phía góc cuối của vườn là cây chuối và ba giây mướp đã vươn cao đến mái nhà.
Thấy mẹ thích thủy tiên anh Đoan đã đem về cụm thủy tiên đặt vào vườn. Mẹ lại yêu trúc, nhưng các tiệm ở đây không bán trúc, thế mà anh Đoan tài thật(!) cũng tìm được hai khóm trúc cho mẹ. Mẹ tôi tên Lâm, yêu trúc; bà Minh Hiếu, bạn thân của mẹ đã đặt bút hiệu cho mẹ là Trúc Lâm, cũng từ cái tên đó mà anh Nguyễn Phúc đã bảo rằng:
“Trúc mai xanh mãi không già,
Lâm chi anh khí sơn hà tạo nên.”
Vào mỗi buổi chiều ở đây, mẹ ra ngồi ngắm vườn hoa, ngắm khóm trúc xanh. Tôi cũng dắt mẹ ra mãi tận vườn sau để hái những trái đào mới chín, cho mẹ ngắm dãy cà chua, ngắm luống rau lang, nhìn vườn rau muống. Mẹ còn khen mấy cây xả của tôi sao mà tốt thế! Mẹ cũng thích hai cây táo tàu phía trước nhà. Mỗi lần dìu mẹ đi, nhìn dáng mẹ già nua chậm chạp, lòng tôi nao nao buồn!
Tường vi chung quanh nhà năm nay đủ nước ra hoa nhiều. Cây thông, cây bích đào và những cây xanh cao bên hàng xóm cũng đưa cành sang nhà tôi, làm tăng thêm vẻ đẹp và ấm cúng. Cảnh nơi đây không mộng mơ như Cali, nhưng cũng đủ làm cho mẹ “xuất khẩu thành thơ”!
Mấy dây mướp đã lan đầy trên giàn, hoa vàng đua nở và nhiều trái bé li ti nằm lẩn trong kẽ lá. Mẹ hái một bông hoa vàng vân vê trong tay, dường như mẹ nhớ đến khu vườn năm nào? Mắt mẹ nhìn vào tận nơi xa. Bỗng dưng mẹ ngâm nga:
“Tôi trồng được khóm bí ngô. . .
Hoa vàng nở rộ bướm vô ra hoài
Nắng chiều in bóng mây dài
Nhởn nhơ bướm trắng bay ngoài vườn thôn
Cảnh xưa trở lại tâm hồn
Nay tôi đã có khu vườn bí xanh
Giây bầu, dây mướp chung quanh
Giàn cao hoa nở trên cành vàng hoe
Êm đềm, đẹp bức tranh quê
Tưởng như có mẹ đi về chiều hôm
Bâng khuâng chợt nhớ, chợt buồn
Sông Đà, núi Tản còn vương tâm sầu
Hoa kia gió cuốn nơi đâu?
Để cho năm tháng nhạt màu nắng sương!
Mướp xanh, hoa bí còn hương
Nhớ khu vườn cũ, nhớ thương mẹ già
Bây giờ đất lạ quê xa
Còn trồng mướp, bí, nhớ nhà năm xưa.
Thế rồi mẹ chớm bịnh nằm luôn trong phòng, thỉnh thoảng mẹ trở mình hay thức giấc, qua cửa sổ mẹ nhìn ra vườn hoa. . . Rất tiếc cửa sổ của phòng mẹ không thể nhìn thấy giàn mướp đã đầy trái to.
Một hôm bỗng dưng mẹ ngồi dậy có vẻ tỉnh táo, mẹ hỏi tôi, “Mướp đã ăn được chưa!” Tôi trả lời, “Đã ăn được rồi mẹ ạ. . . để con đưa mẹ ra xem mướp nhé?” Mẹ tôi hẹn, “Thôi để ngày mai mẹ sẽ ra xem. . . Không biết sao mẹ cứ buồn ngủ quá đi thôi!”
Những bông hoa vàng trên giàn, những trái mướp đong đưa chờ đợi mẹ. . . nhưng ngày mai ấy không bao giờ đến, mẹ tôi đã yên giấc ngủ say!
Bên vườn vẫn còn âm vang những câu thơ mộc mạc, chân thành của mẹ.
Minh Hạnh