Văn-Thơ-Truyện

Hoàng Tử Và Phản Thần (Phần 43)

“Nhưng Ma-ri vẫn còn ở lại bên mộ và than khóc. Một lần nữa, bà nhìn vào hầm mộ và thấy nó có hai thiên sứ đang ngồi trong ấy, một vị ở phía đầu và một vị ớ phía chân chỗ để xác Chúa. Các thiên sứ nói rất dịu dàng, “Hỡi người nữ, sao ngươi khóc?” Mắt Ma-ri đầy lệ và không biết rằng mình đang nói chuyện với thiên sứ. Bà trả lời với giọng buồn thảm rằng, “Họ đã đem xác Chúa tôi đi rồi. Tôi không biết họ để ở đâu.” Rồi bà lánh đi — ngay cả với thiên sứ. Có một giọng khác rất dịu hiền hỏi bà rằng, “Hỡi người nữ, sao con khóc? Con tìm ai?” Dầu mắt đẫm lệ, bà cũng có thể thấy được hình dáng của một người đàn ông và nghĩ rằng người ấy là người làm vườn nên đáp, “Này ông, nếu có ai đem xác Ngài dấu ở đâu, xin làm ơn cho tôi biết và tôi sẽ đem đi.” Thật là một niềm an ủi tuyệt diệu nếu bà được lo liệu cho thể xác của Đức Thầy yêu dấu của bà. Rồi với giọng nói quen thuộc, người ấy gọi ba, “Hỡi Ma-ri!” Ma-ri ngẩng đầu lên và nhìn thấy vị Hoàng tử hằng sống của bà. Trong niềm vui tuyệt đình bà đã quên khuấy đi mất rằng Ngài đã bị đóng đinh. Bà liền nhảy vồ lại Ngài để hôn chân Ngài. Bà kêu lớn, “Lạy thầy!” Chúa ngăn lại, “Đừng rờ tới Ta, vì Ta chưa lên cùng Cha. Hãy đi báo cho anh em Ta rằng Ta lên để gặp Cha Ta tức Cha các con, là Đức Chúa Trời Ta tức Đức Chúa Trời các con.’

Rồị Chúa biến mất. Nhưng Ma-ri biết chắc rằng Ngài đã sống lại rồi. Chính bà đã trông thấy Ngài. Chính bà đã nghe tiếng Ngài Bà chạy thẳng về thành kể cho mọi người nghe tin diệu kỳ này.

Nguồn tin ấy đã đảo lộn cả thế giới. Đó là một tin trọng đại của thời bấy giờ cũng như thời bấy giờ Vị Hoàng tử không còn chết nữa mà đã sống lại rồi. Các vị thần thánh khác đều chết hết và chúng ta có thể đi thăm mộ họ được. Chúng ta có thể thấy rằng, tóc hoặc xương của họ đã được giữ kỹ trong chùa chiền hay các đền kỷ niệm. Chúng ta có thể đọc lên kinh kệ để nhắc tới sự dạy dỗ của họ trong đền thờ và biết rằng các vị thần ấy không thấy, không nghe, cũng không biết chúng ta.

Nhưng đằng này Đức Chúa Giê-su đã sống lại rồi. Mộ Ngài còn bỏ trống.

Chúng ta không cần phải thờ lạy di vật hoặc hài cốt Ngài. Chúng ta không phải làm hình tượng để nhắc nhở chúng ta về Ngài. Chúng ta thờ lạy Ngài trực tiếp. Ngài hiểu rõ chúng ta. Ngài nghe chúng ta và giúp đỡ chúng ta. Ngài là Anh Cả của chúng ta vừa là Bạn thân của chúng ta, và hiện đang ở bên tay hữu của Cha Ngài ở trên trời. Việc ấy há chẳng phải là một tin diệu kỳ sao?

(Xem tiếp kỳ sau)

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button