(Tiếp theo Nguyệt San số 229, tháng 7, 2015)
Chúa chết vào buổi chiều ngày thứ sáu trong tuần lễ. Khi mặt trời lặn vào chiều ấy, ngày Sa-bát bắt đầu. Chúa nằm nghỉ ở trong mồ trong ngày Sa-bát. Em nhớ rằng Ngài nghỉ trong ngày Sa-bát đầu tiên không?
Tèo trả lời:
– Có, khi Ngài dựng nên thế gian.
– Đúng, và ngày ấy là ngày thứ mấy?
Có vài người đồng trả lời:
– Ngày thứ Bảy!
– Và bây giờ, một ngày thứ Bảy khác, Ngài đã nghỉ ngơi việc cứu người. Nhưng những kẻ thù của Ngài không nghỉ được. Họ nhớ Ngài đã phán về việc Ngài sẽ bị giao vào tay họ để họ chế nhạo, đánh đòn và đóng đinh Ngài, rồi đến ngày thứ Ba Ngài sẽ sống lại. Khi nghe những lời này, họ đã chế giễu Ngài. Nhưng giờ đây họ thấy mọi lời Chúa phán trước đều xảy ra đúng y như vậy, và họ sợ Ngài sẽ sống lại vào ngày thứ ba như Ngài phán. Nghĩ đến điều ấy, họ vô cùng sợ hãi.
Họ đến xin với Phi-lát, quan Tổng đốc La Mã rằng, “Bẩm quan, chúng tôi nhớ khi còn sống tên lừa bịp kia nói rằng sau Ba ngày nó sẽ sống lại. Xin quan ra lệnh niêm phong ngôi mộ đến ngày ấy kẻo thừa lúc đêm tối, môn đồ nó đến cướp xác rồi phao với dân chúng rằng nó đã sống lại rồi, và như thế lỗi lầm sau này sẽ còn quan trọng hơn lần đầu nhiều.” Phi-lát cho pháp họ làm theo ý họ.
Liền lúc ấy, họ đi niêm phong ngôi mộ. Một hòn đá to đã được chận ngay cửa mộ rồi. Họ liền lấy dây cột hòn đá ấy vào vách đá thật chắc rồi đóng ấn La Mã lên. Người ta không thể nào lăn hòn đá mà không làm bể ấn chỉ kia. Họ phải có một đại đội với 100 lính để canh gác xung quanh mộ, giữ không cho ai đến gần cả. Các thầy tế lễ muốn giữ Hoàng tử ở trong ấy luôn.
Chương trình của con người định mới kém khuyết làm sao, và mọi cố gắng của họ mới vô dụng làm sao ấy. Cả những hòn núi chồng lên ngôi mộ cũng không thể giữ Con Đức Chúa Trời lại được. Giờ phải thoát của Ngài cứ đến từ từ. Tối thứ Bảy chậm chạp biến mất. Đấng Christ vẫn nằm trong mộ. Hòn đá to lớn vẫn còn nằm yên tại chỗ. Ấn tín La Mã vẫn còn nguyên vẹn và lính canh La Mã vẫn còn canh gác quanh ngôi mộ.
(Xin đọc tiếp kỳ sau)