“Áp-sa-lôm! Con trai ta!
Áp-sa-lôm! Con trai ta!”
Bóng chiều ngã xuống lòng cha tơi bời!
Còn gì đâu nữa con ơi!
Tuổi xanh sao vội lì a đời ra đi?!
Lòng cha nặng mối sầu bi.
Thương con cha biết làm gì chừ đây?!
Chiến trường con đã xuôi tay.
Ước chi đem tấm thân nầy thay con!
Thân con là bức trường thành
Tóc con: dòng suối dịu dàng chảy xuôi.
Qua miền thảo dã phì nhiêu.
Tuổi xanh chan chứa biết bao mộng vàng.
Thôi rồi giấc mộng vỡ tan
Thân con treo giữa rừng hoang lạnh lùng.
(Lầu cao bóng ngã hoàng hônPhụ hoàng than khóc đứa con lỗi lầm)
“Áp-sa-lôm! Áp-sa-lôm!
Con ơi!”
Ta đã không còn thấy con!
Ước chi cha chết còn hơn
Cớ sao con ngã giữa dòng thời gian?!
Tình cha là một đại dương
Mà không cứu được đứa con lạc đàng.
Lòng cha đau xót âm thầm
Theo chi tham vọng đeo thêm khổ sầu?
Trời đêm, cánh vạc bay mau
Trần gian huyễn mộng, gieo sầu làm chi?!
Sao không là cánh chim trời
Tung bay vào cõi sáng ngời, lưu ly?
Sao không là kiếp lãng du
Gởi hồn theo ánh sao trời lang thang?
Ðề chi hồn mãi vấn vương
Trong vòng tham dục cho lòng nát tan?
Sao không theo ý Thiên hoàng
Tìm theo nẻo Ðạo bình an tâm hồn?
Xót vì bản ngã độc tôn
Ðể mang khổ lụy! Nay còn gì đâu!
Bồn chồn chờ đợi trên lầu
Tin lành mong mỏi cồn cào sầu vương.
Vừa nghe vương tử mạng vong
Hồn vua lịm xuống, khóc thương não nùng…
Nguyễn Quốc Thái phóng tác
(Trích trong Chuyện Tích Kinh Thánh, phần phụ lục)