Tôi yêu những dòng sông,
mênh mông,
như lòng mẹ.
Tôi yêu những rặng tre,
rợp bóng buổi trưa hè,
như bàn tay vuốt ve,
của mẹ.
Tôi yêu làn gió nhẹ,
từ bên trời lắng nghe.
Lời ru con khe khẽ,
trong một túp lều che.
Lời phân nào lý lẽ,
ơn nghĩa nào để nghe.
Tôi chỉ xin gọi mẹ,
như tiếng trẻ ngây thơ.
Vĩnh viễn không bao giờ,
trong lòng tôi thiếu mẹ.
Như trẻ thơ đỏ đẻ,
gọi mãi tiếng mẹ ơi.
Xin yêu mẹ một đời,
như ngọn nến tuyệt vời,
thắp sáng giữa tim người
khe khẽ gọi “mẹ ơi”.
Trang lệ Thủy