Chuyện thần thoại kể rằng: Có chàng thanh niên kia ngồi khóc sướt mướt bên dòng suối. Một ông tiên phúc hậu, râu tóc trắng xóa, hiện ra và hỏi vì sao chàng khóc, rồi hứa ban cho chàng một điều ước, “Con ước điều gì ta cũng sẽ làm, để cho con hết sầu khổ.”
Người thanh niên nói, “Thưa Tiên Ông, cha tôi và tôi có mối bất hòa đã lâu, nay cha tôi sắp qua đời do bệnh ung thư, vì vậy điều ước của tôi là xin cho tôi được hòa thuận với cha trước khi ông ấy lìa đời.” Tiên Ông lấy làm lạ và cũng rất hài lòng bảo, “Lần đầu tiên ta thấy một người có được điều ước cao đẹp như con. Sao con không xin sự giàu sang, tiền bạc như bao người khác, mà con chỉ xin được hòa thuận với cha của mình?” Thanh niên thôi khóc, vui vẻ nói, “Thưa Tiên Ông, tôi không dám dối, thú thật, cha tôi là triệu phú, nếu không hòa thuận được với ông ấy, thì chắc chắn trong di chúc tôi sẽ chẳng được gì cả!”
Dường như khi người ta làm một việc gì, cũng đều có bóng dáng của sự tư lợi, hoặc vật chất hoặc tinh thần, ngay cả trong những hành vi thánh thiện và trong tình cảm thiêng liêng. Lòng người vẫn hay tính toán, tính toán ngay cả lúc yêu thương! Có kẻ cũng chẳng tính toán gì, nhưng chỉ yêu suông trên cửa miệng, nói lời yêu mà lòng không yêu! Tình yêu xuất phát từ sự rung động của tâm hồn, bởi những cảm xúc chân thành, vì thế nếu yêu nhau chỉ bằng miệng lưỡi thì đó là một thứ tình yêu thật đáng thương cho phía người nhận và thật đáng trách với phía người cho. Trong Chúa Cứu Thế, loại tình thương bề ngoài ấy không được chấp nhận. Phải yêu bằng sự chân thật, bằng những bày tỏ cụ thể và nhiệt thành, phải yêu trong sự dẫn dắt của Lời Chúa, không phải vì bất cứ một động lực nào khác, mà bởi sự rung cảm của tình yêu Chúa dành cho chúng ta.
Mục sư Dương Quang Thoại
Trích trong Chấp Cánh Cho Tâm Hồn Bay Cao, tr. 264.
0 873 2 minutes read