“Sao ngươi dòm thấy cái rác trong mắt anh em ngươi, mà chẳng thấy cây đà trong mắt mình” (Ma-thi-ơ 7:3).
Một tờ báo nọ đã đăng câu chuyện và bài thơ ngụ ngôn như sau: Có một hạt giống nhỏ nằm dưới lòng đất, chẳng bao lâu nó sẽ nứt lộc đâm chồi. Nó trầm ngâm suy nghĩ: “Ta sẽ biến mình thành loại hoa nào trong các loài hoa đẹp bây giờ?” Rồi người ta nghe nó nói một mình: “Ta chẳng thèm làm hoa Hồng, nó đầy gai! Ta chẳng thích làm hoa Huệ, nó chẳng có màu sắc gì cả! Chắc chắn ta cũng không thành loài hoa Tím, nó nhỏ bé quá và lại mọc sát mặt đất!”
Đoạn chót của bài thơ nói về hạt giống ấy như sau:
Thế là nó chê hết loài hoa nầy,
. . . đến loài hoa khác,
Cho tới khi hạt giống kiêu kỳ đó thức dậy,
. . . vào một sớm mùa hè,
Nó thấy mình là . . . một cọng cỏ!
Dường như ai cũng muốn cho mình là hay, là tốt hơn mọi người khác! Thói thường, người ta thích chê bai, chỉ trích cái xấu hoặc nhược điểm của kẻ khác, còn mình thì bao giờ cũng tốt đẹp. Ngay cả trong lời tự thú: “Tôi xấu xa lắm!” cũng phản phất cái ý tưởng rằng: “những ai nhận mình là xấu, chính là người tốt.” Chúa Giê-su muốn chúng ta đối diện với con người của chính mình. Trước khi nhìn vào lỗi lầm của người khác, phải thẳng thắn với lỗi lầm của ta. Kết quả là khi tự nhận thức được lỗi lầm, chúng ta sẽ không còn dám lên án lỗi lầm của ai khác!
Sứ đồ Phao-lô, trong thơ gửi cho Hội Thánh Phi-líp, ông khuyên không nên khinh thường người khác, nhưng phải tôn trọng lẫn nhau, “Chớ làm sự chi vì lòng tranh cạnh hoặc vì hư vinh, nhưng hãy khiêm nhường, coi người khác như tôn trọng hơn mình” (Phi-líp 2:3-8). Ông muốn chúng ta hãy học tính khiêm nhường như Chúa Giê-su. “Chính Ngài đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ và trở nên giống như loài người. . . .” Hãy có đồng một tâm tình như Đấng Christ đã có.
Mục sư Dương Quang Thoại
(Chắp cánh cho tâm hồn bay cao)