Thế rồi mùa xuân đến rất nhanh,
mẹ tôi như trái chín trên cành.
Chỉ cần cơn gió đưa nhè nhẹ,
tôi sợ. . . nên lòng cứ thắt se.
Còn nhớ năm xưa mỗi độ hè,
tôi lại về quê rộn tiếng ve.
Bên dòng sông nhỏ, và bên mẹ,
cảm thấy một đời được chở che.
Có buổi trưa nào ôi, nhè nhẹ,
bên mái tranh nghèo rợp bóng tre.
Lắng nghe khe khẽ, ngày xưa đó. . .
vất vả trăm chiều mẹ phải lo.
Từ đó tôi yêu những cánh cò,
lặn lội ao bèo, chẳng so đo.
Cố nuôi cho lớn đàn con dại,
mẹ cũng năm dài, gánh nặng vai.
Cứ thế mà vui ngày qua ngày,
dáng mẹ gầy hơn, tóc trắng bay.
Mỗi năm xuân đến thì tôi lại,
mừng tuổi mẹ già mắt cay cay.
Thủy Trang.
0 228 1 minute read