Có nhiều khi tôi cảm thấy cô đơn,
Bao nhiêu gánh nặng trên vai,
Vượt qua bao dặm đường dài.
Bên cuộc đời đầy hận thù,
đầy mưu toan bỉ ổi.
Tôi đến thưa cùng Giê-su
Tất cả nỗi niềm u ẩn.
Và tôi nghe tiếng Chúa nơi lòng:
“Trên đường đến đồi Gô-gô-tha
Ta cũng cô đơn.
Thập tự nặng oằn, mồ hôi tuôn đổ,
Ta vấp ngã trên đường sỏi đá,
Máu chảy chan hòa,
Dưới cơn nắng như thiêu,
Rồi ta chịu treo trên cây gỗ.
Những chiếc đinh nhọn,
Những tiếng nói cười thô lỗ
Đang mỉa mai, đang nhạo báng bên ta.
Bạn bè ta đâu rồi!
Họ quay về nhà, lòng đầy khiếp sợ.
Ta nhìn quanh,
Một màn đêm bao phủ,
Ôi! lạnh lùng, một đêm tối cô đơn!
Và con ôi! Đó là tất cả,
Ta gánh chịu cho con.
Con hãy ngước đầu lên,
Bình minh sắp lố dạng bên chân trời.
Hỡi khách bộ hành trên đất,
Có ta trên bước đường con
Dậy mà đi! Con hãy ngước đầu lên!
Và bình minh sắp lố dạng kia rồi.”
Nguyễn Quốc Thái
0 382 1 minute read