Tôi biết năm nay mẹ đã già,
tóc thời gian trắng, tuổi đời qua.
Mắt mờ, tai yếu, lưng còng quá,
thương mẹ làm sao lúc tuổi già.
Tôi nhớ ngày xưa xa rất xa,
mẹ ngồi may áo trước hiên nhà.
Tôi thèm áo mới, bên vai mẹ,
thắp thỏm chiều tà, tiếng muỗi xa.
Mẹ tôi ngồi đó như tượng đá,
thoăn thoắt đường kim chẳng lơ là.
Cố may cho nốt đường chỉ cuối,
lặng lẽ nhìn tôi mẹ khẽ cười.
Mới đó mà nay mẹ bảy mươi,
thôi thế ngày vui sắp hết rồi.
Mỗi năm thấy mẹ già thêm tuổi,
tôi thấy tim tôi luống ngậm ngùi.
Nếu tôi có được chút niềm vui,
xin gởi mẹ tôi, tạ ơn người.
Tạ ơn của mẹ cao vời vợi,
từ thuở cho tôi mới chào đời.
Thủy Trang.
0 301 1 minute read